28/05/2025 18:54 GMT+7 | Tennis
Sự kiện Roger Federer, Novak Djokovic và Andy Murray cùng nhau tri ân Rafael Nadal tại Roland Garros 2025 là khoảnh khắc giàu cảm xúc, và khiến làng banh nỉ gợi nhớ đến khái niệm "Big Four" lừng danh. Nhưng…
Trong khi Big Three - gồm Federer, Nadal và Djokovic - đã khẳng định vị thế huyền thoại không thể tranh cãi, thì vị trí của Murray vẫn gây nhiều tranh luận. Liệu anh có thực sự xứng đáng đứng cùng mâm với bộ ba vĩ đại ấy?
Thuật ngữ "Big Three" ra đời để mô tả 3 tay vợt xuất sắc nhất thế kỷ 21: Roger Federer, Rafael Nadal và Novak Djokovic. Họ không chỉ giành tổng cộng hơn 60 danh hiệu Grand Slam mà còn liên tục giữ ngôi số 1 thế giới trong suốt gần 2 thập kỷ. Mỗi người đều sở hữu bộ kỹ năng và phong cách thi đấu riêng biệt, tạo nên thế chân vạc hoàn hảo và làm thay đổi toàn bộ lịch sử tennis.
Federer, với những bước di chuyển mượt mà như ballet và kỹ thuật gần như hoàn hảo, đã mở ra kỷ nguyên hiện đại cho quần vợt. Nadal, "vị vua sân đất nện", nổi bật với sức mạnh thể chất và tinh thần chiến đấu không biết mệt mỏi. Djokovic, trong khi đó, kết hợp thể lực bền bỉ, tâm lý vững vàng và chiến thuật sắc bén - trở thành tay vợt duy nhất trong lịch sử từng giành ít nhất 3 danh hiệu ở cả 4 Grand Slam.
Trong bối cảnh ấy, Andy Murray nổi lên như một thế lực cạnh tranh đáng gờm. Anh giành 3 danh hiệu Grand Slam, 2 huy chương vàng Olympic, 1 chức vô địch ATP Finals và 14 danh hiệu Masters 1000. Năm 2016, Murray thậm chí kết thúc mùa giải ở vị trí số 1 thế giới sau khi đánh bại Djokovic tại chung kết ATP Finals - đỉnh cao sự nghiệp của tay vợt người Scotland.
Sự ổn định và thành tích ấn tượng ấy khiến giới truyền thông và người hâm mộ đặt Murray vào chung khung với Big Three, hình thành khái niệm "Big Four" - nhóm 4 tay vợt thống trị làng banh nỉ suốt 1 thập kỷ.
Khi nhìn lại một cách công bằng và toàn diện, Andy Murray không thể xếp ngang hàng với Big Three - xét cả về thành tích, tầm ảnh hưởng lẫn sự thống trị.
Thứ nhất, sự chênh lệch về danh hiệu Grand Slam là không thể bỏ qua. Djokovic hiện giữ kỷ lục với 24 danh hiệu, Nadal có 22, còn Federer sở hữu 20. Trong khi đó, Murray chỉ dừng lại ở con số 3 - một khoảng cách quá lớn, thể hiện rõ sự khác biệt về đẳng cấp. Anh cũng chưa từng vô địch Roland Garros - đồng nghĩa không đạt "Career Grand Slam" như 3 người còn lại.
Murray không xứng tầm Big Three, nhưng hay nhất ở phần còn lại trong thế hệ của mình
Thứ hai, xét về khả năng thống trị, Murray chỉ giữ ngôi số 1 thế giới trong 41 tuần - một thành tích khiêm tốn so với Djokovic (hiện giữ kỷ lục 428 tuần), Federer (310 tuần) và Nadal (209 tuần). Giai đoạn đỉnh cao của Murray cũng tương đối ngắn, chủ yếu tập trung vào năm 2016, trước khi chấn thương hông khiến sự nghiệp anh bị gián đoạn nghiêm trọng.
Thứ ba, ở khía cạnh đối đầu, Murray thường là kẻ lép vế. Dù từng giành chiến thắng trước từng thành viên Big Three trong những trận đấu lớn - điển hình như chung kết US Open 2012 (thắng Djokovic) hay Wimbledon 2013 (thắng Djokovic), tổng thể Murray vẫn thua nhiều hơn thắng, đặc biệt trước Djokovic và Nadal.
Ngoài ra, Big Three không chỉ thống trị về chuyên môn mà còn định hình cả phong cách chơi, xu hướng huấn luyện và nâng tầm thể thao đỉnh cao. Họ truyền cảm hứng trên toàn thế giới, trở thành biểu tượng vượt ra ngoài khuôn khổ sân đấu. Murray dù được đánh giá cao về sự bền bỉ và trí tuệ chiến thuật, nhưng không tạo ra những ảnh hưởng sâu rộng đến vậy.
Tuy nhiên, chính vì phải thi đấu trong thời đại khốc liệt nhất lịch sử tennis, việc Murray vẫn giành được 3 Grand Slam, giữ vị trí số 1 thế giới và có gần 50 danh hiệu ATP là điều vô cùng đáng nể. So với những cái tên như Wawrinka - người cũng giành 3 Grand Slam, Del Potro, Tomas Berdych hay Tsonga - những tay vợt rất mạnh nhưng không thể bền bỉ - thì Murray vượt trội cả về thành tích lẫn sự ổn định.
Anh là người duy nhất ngoài Big Three từng giữ vị trí số 1 thế giới trong 20 năm qua. Đồng thời, là tay vợt đầu tiên và duy nhất trong lịch sử hiện đại giành 2 huy chương vàng Olympic đơn nam (2012 và 2016). Những dấu ấn đó khẳng định Murray xứng đáng được gọi là tay vợt hay nhất trong "phần còn lại" của ATP Tour.
Việc Murray có mặt trong lễ tri ân Nadal tại Roland Garros không đơn thuần là sự sắp đặt biểu tượng, mà còn là sự công nhận về một sự nghiệp đáng trân trọng. Anh có thể không thuộc về đỉnh cao tuyệt đối như Federer, Nadal hay Djokovic, nhưng chính sự hiện diện thường trực của Murray trong các trận bán kết, chung kết Grand Slam suốt hơn 1 thập kỷ đã khiến Big Three phải vất vả hơn, hay hơn và đáng nhớ hơn.
Andy Murray là biểu tượng của sự kiên cường, của tài năng bền bỉ giữa thời đại quá khắc nghiệt. Và trong lịch sử tennis, điều đó đã đủ để khiến anh được nhớ đến - không phải như một thành viên của Big Three, mà như người duy nhất đủ sức thử thách họ một cách liên tục và bền bỉ nhất.
- Novak Djokovic: 24 lần
- Rafael Nadal: 22
- Roger Federer: 20
- Carlos Alcaraz: 4
- Andy Murray, Stan Wawrinka, Jannik Sinner: 3
- Lleyton Hewitt, Gustavo Kuerten, Marat Safin, Pete Sampras: 2
-Albert Costa, Juan Carlos Ferrero, Gaston Gaudio, Goran Ivanisevic, Thomas Johansson, Juan Martin Del Potro, Marin Cilic, Dominic Thiem, Daniil Medvedev: 1
Đăng nhập
Họ và tên
Mật khẩu
Xác nhận mật khẩu
Mã xác nhận
Đăng ký
Xin chào, !
Bạn đã đăng nhập với email:
Đăng xuất